Nó sinh ra ở miền quê biển nghèo đầy nắng gió, cái gió mang theo cái mặn chát của muối biển làm người dân quê nó đen giòn.
Nhưng nhà nó không ai ra khơi cả, mẹ nó không cho bố nó ra khơi vì bố nó nhìn thế mà yếu lắm, một phần mẹ sợ biển sẽ cướp đi bố nó như cái làng chài nghèo này thỉnh thoảng lại có bác, có chú đi biển mãi không về.
Bố nó đi làm xa trong Nam
nuôi nó ăn học, Nó là niềm tự hào của bố nó, mẹ nó, của cả làng chài nghèo đầy nắng gió. Nó học giỏi và ngoan hiền có tiếng. Nhìn biển nó ước mơ xây một cây cầu dài xa tít, nó sẽ đi theo cầu ra giữa biển, rồi xây thêm nhiều cầu nữa, nó sẽ đi tìm chú Sáu , tìm bác Hai của nó. Ước mơ lớn dần lên nhưng nó không còn mơ mộng nữa. Đậu đại học với số điểm cao, nó vui lắm, bố mẹ nó vui, cả làng chài vui. Từ lâu lắm mà hình như đến bây giờ làng mới có mình nó đỗ đại học. Nó biết bố mẹ nó sẽ vất vả hơn. Nó sẽ học thật tốt. Nó sẽ làm bố nó tự hào.
Nó mang theo ước mơ và cả niềm tin của làng quê nghèo ra thành phố. Nó học cầu đường như nó đã ước mơ. Cuộc sống nhộn nhịp thành phố khác xa làng quê nó quá. Nó hụt hẫng nhớ nhà, nhớ biển. Năm học đầu nó phải thi lại mấy môn, tủi thân, nó khóc.
Rồi những thú vui, bạn bè cuốn nó đi một xa hơn với những gì nó dự định, quyết tâm. Nó nợ môn nhiều, nó nói dối mẹ để xin tiền tiêu xài. Nói dối bố rằng con vẫn tốt, vẫn nhận học bổng đều.
Có thể nó sẽ không ra trường đúng hạn, nó buồn, nó nghĩ mình sẽ phải quyết tâm hơn nhưng rồi thú vui khác lại cuốn nó đi....
Xách balô lên về quê mấy ngày cuối tuần, nó về để xin thêm tiền mẹ. Ngày đi nhìn ngôi nhà lụp xụp, bóng mẹ gầy hơn, còng hơn vì nó, nó thấy mình sao vô tâm quá. Nó cầm tiền và khóc trên vai mẹ, nó sắp đánh mất ước mơ của nó rồi...
Đi trên con đường nhìn ra biển, lòng nó ngập tràn quyết tâm như những ngày xưa, hình ảnh cây cầu nối dài ra biển thấp thoáng trong suy nghĩ nó....
" Con sẽ ra trường đúng hạn, mẹ ơi!"
Nó mang theo ước mơ và cả niềm tin của làng quê nghèo ra thành phố. Nó học cầu đường như nó đã ước mơ. Cuộc sống nhộn nhịp thành phố khác xa làng quê nó quá. Nó hụt hẫng nhớ nhà, nhớ biển. Năm học đầu nó phải thi lại mấy môn, tủi thân, nó khóc.
Rồi những thú vui, bạn bè cuốn nó đi một xa hơn với những gì nó dự định, quyết tâm. Nó nợ môn nhiều, nó nói dối mẹ để xin tiền tiêu xài. Nói dối bố rằng con vẫn tốt, vẫn nhận học bổng đều.
Có thể nó sẽ không ra trường đúng hạn, nó buồn, nó nghĩ mình sẽ phải quyết tâm hơn nhưng rồi thú vui khác lại cuốn nó đi....
Xách balô lên về quê mấy ngày cuối tuần, nó về để xin thêm tiền mẹ. Ngày đi nhìn ngôi nhà lụp xụp, bóng mẹ gầy hơn, còng hơn vì nó, nó thấy mình sao vô tâm quá. Nó cầm tiền và khóc trên vai mẹ, nó sắp đánh mất ước mơ của nó rồi...
Đi trên con đường nhìn ra biển, lòng nó ngập tràn quyết tâm như những ngày xưa, hình ảnh cây cầu nối dài ra biển thấp thoáng trong suy nghĩ nó....
" Con sẽ ra trường đúng hạn, mẹ ơi!"
0 nhận xét:
Post a Comment